Chậm đông
Đông đến rồi có phải không em?
Ngoài kia bỗng nhiên trời trở
gió
Bấc ào ạt ùa qua khung cửa sổ
Và mùa đông như mới bắt đầu.
Lắng tình ta vào cõi thẳm sâu
Bao kỉ niệm nao lòng mình quá
đỗi
Tiếng chim kêu vãn chiều lạc
lối
Người bước đi sương lạnh giăng
mờ.
Ngậm ngùi chi một thoáng lơ
ngơ
Lang thang qua nốt trầm vô định
Sao ta lại ngỡ ngàng luýnh quýnh
Cầm tay nhau chẳng nói nên lời.
Đông đến rồi nỗi nhớ chơi vơi
Theo năm tháng nặng lòng xưa
cũ
Con đường trơn sắc hoa vàng ủ
rủ
Giấu mùa đông trong thảm cỏ
xanh rì.
Ừ thì biết rằng ngày ấy em đi
Chẳng nhớ chi lời ước hẹn
Anh chờ đợi… và như nghèn nghẹn
Mà bóng em vẫn thăm thẳm mịt
mờ.
Thời gian qua anh giá lạnh chơ
vơ
Đếm tình yêu qua từng lá rụng
Hoa dã quì chậm đông héo úng
Nhận lấy mưa sa cánh mỏng ướt
mềm.
Một mình anh vẫn thức thao đêm
Nhọc nhằn suy tư miền kí ức
Giấc mộng nào tiễn người đi rưng
rức
Rồi nao lòng… đợi em!.
.