Giờ ta một mình nỗi nhớ đơn côi
đông rét buốt cho lòng thêm băng giá
thu đi qua ...cho một lần từ tạ
đông đã về..đông lặng lẽ bên ta...
thời gian nhẹ cánh hoa rơi
nhớ em từ dạo ngàn khơi mịt mùng ...
Bánh xe quay của thời gian vẫn
còn đang tiếp diễn và không biết những gì còn lại trong chúng ta có còn
tiếp diễn nữa hay không? đi nữa ư? kết thúc ư? Gia như cái bánh xe quay
ấy lại quay trở ngược về thời gian của hơn 10 năm trước ? giá như có
cuột hội ngộ sớm hơn ..và ..giá như!??Hãy để ..câu hỏi ấy và không có
câu trả lời ...khi biết ngọn lửa kia không thể dập tắt và không thể thổi
phồng lên..âm ỉ cháy lên ngọn lửa trong lòng thôi..một khi ta chợt nhớ
về nhau...
Những cơn mưa mùa đông sẽ tạnh để
đón tia nắng ấm áp của mùa xuân...một chút tình mong manh đã vừa đi qua
..chúng ta cũng không thể giữ mãi cái lạnh của mùa đông...em phải làm
sao để hiểu được cuột đời trôi đi nghiệt ngã và oan khốc..những giọt
nước mắt yêu thương cũng đã cạn từ khi nào.chỉ còn lại một trái tim nhỏ
lẻ loi và cũng có thể tắt lịm đi bất cứ lúc nào có thể!.Biết rằng chúng
ta cũng có thể mất nhau...rồi ta sẽ giữ lại kỉ niệm mang theo cuột đời
mình như một hành trình trong kí ức ...sóng biển sẽ nhấn ...chìm tất cả
...có phải chăng ? cuột đời chẳng còn lại gì...?
Có những ước mơ cũng trở thành
hiện thực,nhưng lại quá khắt khe ..đó là những gì qua lúc mong manh.em
biết rằng anh chẳng thể đi đến với em hết con đường ! rồi ta cũng sẽ trở
thành người xa lạ..bước qua nhau..làm thế nào để xua tan được cái ý
nghĩ vớ vẫn ấy ,
Em muốn để lòng mình được bình
lặng, cứ để thời gian trôi đi theo ngày tháng và cứ để những thăng trầm
trong cuột đời trôi đi như một dòng sông nhỏ.......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét