Anh thân yêu!
''Con
đường của tình yêu chân thật,chẳng bao giờ bằng phẳng''Em không nhớ rõ
câu nói này của một vị danh nhân nào,nhưng em nghĩ nó rất đúng.
Đặc chân lên vùng đất với biển
cả mênh mông ,em mong biển rộng lớn sóng sẽ cuốn hết tất cả u sầu trong
em đi thật xa .Anh!giờ này chắc anh cũng đang đắm chìm trong hạnh phúc
....Em vẫn nhớ ,anh hứa và giữ rất đúng lời..
Ngày ấy ,em phải chịu bao nỗi
đau,thế rồi anh đến ,anh đến như một phép màu làm xoa dịu xua tan nỗi
đau trong em,lúc ấy tinh thần em như đang sống lại,,em biết anh còn học
anh lại ở quá xa em ,,nhưng không như thế mà ngày nào anh cung luôn luôn
nhắn tin,,,gọi thăm em ,,,anh như một cái phao đến cứu con thuyền em bị
đắm .
Rồi những gói quà nhỏ anh đã gửi
từ Thái Lan về cho em ...đến giờ em vẫn còn lưu giữ,nó như một thứ gì
quý giá vô cùng .Thời gian cứ thế trôi đi và ngày anh cũng về nước và
chúng ta gặp nhau,..
Hội An!cả em và anh cũng chưa
từng đến nơi này ,,nhưng sao gặp nhau nơi đây ,vẫn thấy như tưng quen
thuộc lắm lắm ..từng con đường ,ngôi nhà ,bờ biển như là chúng ta đã gặp
nhau từ thời tiền kiếp ...!?em vẫn còn nhớ những buổi chiều lang thang
cùng anh trên biển ,,nhớ bạn bè của anh,nhớ người dân Xứ Quảng nơi đây
thật hiền từ thân thiện ..nhớ vườn xoài chín ,,chúng mình đã hái trộm
,,hix sao chua thế !chúng ta đã ngồi hàn huyên hàng giờ,,,
Anh thương nhớ!bây giờ em và anh
đã cách nhau hai phương trời xa lạ .Anh nơi ấy có nhớ em không?nơi ấy
anh có còn nhớ biển .nhớ con sóng chiều nứoc trong ,,chúng ta hoà mình
vào đấy .anh còn bảo ở đây nước trong quá..
Anh!làm sao em có thể quên ,Thời
gian có thể xoá nhoà hay thay đổi mọi vật trên trái đất nhưng tình cảm
của anh dành cho em luôn luôn sống mãi trong em
Biển chiều nay sóng vỗ êm
ả.thuyền ai đứng chết dần trên bến vắng .Con người có thể sống thiếu
tình yêu không nhỉ?Em là người may mắn khi đã từng được yêu và cảm nhận
nó .Cuộc đời đầy cạm bẫy chông gai có lẽ vẫn còn có lối thoát ,nhưng sao
ngã vào lưới tình thì càng cố càng bị buộc chặt....!...?
Qúa khứ luôn được em cất giữ
trong lòng .cất vào ngăn kéo của đời mình ,cất giữ nhưng gì đẹp nhất à
chúng ta đã có .Nơi đây em sẽ ru lòng mình bằng tiếng sóng ,để cho nỗi
nhớ ấy hoà vào binh minh hay chiều tà của biển .Em nghe đâu đây bài hát
cua Xuân Quỳnh,,''chỉ có thuyền mới hiểu biển mênh mông nhường nào..chỉ
có biển mới biết thuyền đi đâu về đâu?''......Anh như vầng trăng bỏ mặc
dòng sông những ngày nước cạn.thôi hãy quên đi để trái tim em khắc ghi
nỗi nhớ nguyên lành!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét